Phải làm gì khi vợ không hài lòng với cuộc sống mà tôi mang đến cho cô ấy?
Tôi 34 tuổi, vợ tôi 27 tuổi, chỉ hơn kém nhau 7 tuổi mà chúng tôi như cách một thế hệ bởi suy nghĩ của cả hai quá khác nhau.
Tôi là dân xây dựng, luôn nhìn mọi thứ thực tế, vợ tôi đang làm ở phòng nhân sự của một công ty tầm trung nhưng đầu óc của cô ấy thì bay bổng mơ mộng. Lương hai vợ chồng chỉ đủ sống, thỉnh thoảng tôi cũng được thưởng vài chục triệu, nhưng tiền đó tôi muốn tiết kiệm để tương lai lo cho con cái.
Chúng tôi có với nhau 1 đứa con 4 tuổi. Tôi sáng đi tối về, đôi lúc cũng phải nhậu nhẹt nhưng luôn về trước 10 giờ tối. Trong cuộc sống vợ chồng, biết là không tránh khỏi những mâu thuẫn. Nhưng vấn đề của chúng tôi đến từ việc vợ tôi luôn than phiền và so sánh.
Cô ấy than phiền về chuyện tại sao lương của tôi thấp, không lo được cuộc sống sang chảnh cho vợ con. Cô ấy kêu chán ngán căn hộ chung cư 50m2 mà chúng tôi đang sống, cô ấy thích có một căn biệt thự trong khu đô thị mới để được sống trong lành, thoáng đãng. Nếu không thì cũng phải là penthouse có thể nhìn được trời sao bên ngoài.
Cô ấy than phiền về chuyện tại sao lương của tôi thấp, không lo được cuộc sống sang chảnh cho vợ con. (Ảnh minh họa)
Rồi cô ấy so sánh tôi với chồng của bạn cô ấy. Nào là anh này có nhà 3 tầng mặt phố, đi ô tô hơn 1 tỷ, anh kia là giám đốc công ty nào đó, vợ mua sắm bằng thẻ tín dụng thoải mái, thích gì thì mua chẳng bao giờ phải cân đo đong đếm như nhà mình…
Đôi khi tôi cũng cảm thấy xấu hổ và bức bách vì không thể cho cô ấy được cuộc sống vợ chồng mà cô ấy ao ước. Tôi biết vợ tôi còn trẻ con, cô ấy thích vật chất xa hoa. Phụ nữ mà, ai chẳng mong ước có cuộc sống đầy đủ tiện nghi, sang chảnh cà phê với bạn bè. Nhưng nhà cô ấy và nhà tôi đều nghèo, chúng tôi lên thành phố học hành và kiếm sống. Tôi lận đận mãi mới xin vào làm và trụ được tại công ty này.
Ở quê, tôi cũng thuộc hàng thành đạt, được họ hàng yêu mến tự hào. Sao cô ấy không nhìn xuống để thấy biết bao cặp vợ chồng khác còn khổ hơn chúng tôi? Họ sống trong những căn nhà thuê chật chội, bươn chải từ sáng tới tối để lo bữa ăn.
Giờ nhà thì chúng tôi đã mua được. Tuy chỉ 50m2 nhưng đó cũng là tổ ấm nhỏ thuộc về chúng tôi. Xe thì mỗi người đi một chiếc xe máy, tôi đi xe Dream cũ mà không hề ngại ngùng, dồn tiền cho vợ tôi mua xe LX để em mát mặt với bạn bè.
Cô ấy kêu ca cằn nhằn quá nhiều khiến tôi mệt mỏi, không dám về nhà. (Ảnh minh họa)
Không có ô tô nhưng cũng đâu thua kém gì người khác, tôi đã bao giờ để cô ấy thiếu thốn đâu. Không mua được quần áo túi xách giày dép hàng hiệu, nhưng tủ đồ của cô ấy cũng chẳng thiếu món nào. Tháng nào tôi cũng dành riêng 2-3 triệu để vợ mua sắm cho thỏa mãn sở thích.
Cô ấy cũng phải hiểu với điều kiện của chúng tôi, lẽ ra nên tiết kiệm để lo cho tương lai hơn là sống một cuộc sống hưởng thụ trước mắt. Thế nhưng vợ tôi luôn không bằng lòng với cuộc sống thực tại. Cô ấy nói tuổi xuân của phụ nữ ngắn ngủi, cô ấy muốn được hưởng thụ, muốn bằng bạn bằng bè, muốn được đi du lịch nước ngoài, được dùng son phấn quần áo hàng hiệu.
Cô ấy kêu ca cằn nhằn quá nhiều khiến tôi mệt mỏi, không dám về nhà. Vì về nhà lại thấy khuôn mặt vợ nhăn nhó, cáu gắt mắng mỏ con, chê bai chồng bất tài. Tôi phải làm gì đây? Tôi luôn tiết kiệm để đưa tiền cho vợ chi tiêu, cung phụng cô ấy đủ thứ, nhưng cô ấy không hài lòng về tôi, không hài lòng về cuộc sống mà tôi mang đến cho cô ấy. Tôi có nên làm đơn ly hôn rồi nhận nuôi con, để cô ấy được tự do bay nhảy tìm kiếm một người có thể chu cấp vật chất xa hoa cho cô ấy không? Tôi cảm thấy chán nản quá, mong anh chị em cho tôi lời khuyên.
Xuân Trường